Một năm qua, đã có biết bao “sự kiện” xảy ra giữa anh và em. Vui vẻ có, xích mích, giận hờn cũng có.
Một năm qua, đã có biết bao “sự kiện” xảy ra giữa anh và em. Vui vẻ có, xích mích, giận hờn cũng có. Chuyện tình yêu giữa chúng ta có thể được xem là một diễn biến “điển hình” của bất kì cặp đôi nào…
Anh
“Làm bạn gái anh nhé?”
“Ok”
Thú thật với em rằng, anh không hiểu tại sao mình lại có can đảm như thế. Đó là một lời tỏ tình nghiêm túc, thật sự nghiêm túc, chỉ là vì anh cố tỏ ra đơn giản thôi. Lúc ấy, anh chẳng còn suy nghĩ gì thêm nữa, chỉ cần em đồng ý là vui rồi, còn việc em có yêu anh hay không, chẳng quan trọng. Anh tự tin rằng mình có thừa khả năng để “cưa đổ” em. Có thể hơi nhanh, hơi vội, nhưng nếu không nói ra thì anh sẽ đánh rơi cơ hội mất. Đừng suy nghĩ vấn đề quá phức tạp làm gì, tình yêu đến thì phải nói thật ra thôi…
Và anh, những ngày đầu tiên, luôn phải cố gắng chứng minh cho em thấy rằng, tình yêu anh dành cho em là thật sự…
Em
Mọi chuyện đến quá nhanh. Hai tháng trước, anh chia tay người yêu cũ. Mọi thứ với anh thật tồi tệ. Em hiểu điều đó vì em đã chứng khiến khoảng thời gian yêu nhau giữa hai người. Em chỉ biết ở bên cạnh và quan tâm anh. Em cho đó là một nghĩa vụ của một người bạn tốt. Và rồi, đột ngột anh ngắt quãng những dòng em đang gõ, bằng việc hỏi một câu khiến em ngỡ ngàng: “Làm bạn gái anh nhé!”
Em đồng ý. Em chưa có cảm giác gì với anh trước đó. Nhưng em tin vào sự bản lĩnh của anh. Em biết anh không phải là người hời hợt trong tình cảm. Và em đón nhận. Với em, anh là một người đáng ngưỡng mộ và có cách yêu thương tuyệt vời.
http://muctim.com.vn/article/media/2011/12-31/47829//chuyentinh.jpgAnh
Hai tháng trôi qua. Có một lần, em nhắn tin: “Em yêu anh nhiều lắm!”. Cảm giác của anh lúc ấy thật khó tả, hạnh phúc, vui sướng và cũng yêu em biết chừng nào. Anh hiểu được con gái cần gì, muốn gì, nên luôn cố gắng trở thành một Mr.Right đích thực trong lòng em, ra sức chinh phục dù đã có em, nuông chiều em hết mực và biết cách khiến em tự hào. Anh thay đổi toàn diện từ kiểu tóc, cách ăn mặc, cho đến cách hành động. Anh chỉ cười mỉm khi nhìn gương mặt em ngạc nhiên, rồi bối rối, thi thoảng lại khá rụt rè khi anh chủ động nắm tay. Anh biết em chưa quen, vì trước đây chúng ta đã từng là bạn, có lẽ em thấy lạ khi anh thay đổi choáng ngợp đến vậy đúng không? Nhưng vì tình yêu cả, em ạ.
Những ngày đầu, thật hạnh phúc khi được cùng em đi dạo phố, đi chơi, trò chuyện. Chúng ta bên nhau không rời. Sau giờ học là nhắn tin, lên mạng thì chat, tối tối gọi điện thoại… Dù quấn quýt như thế nhưng mãi chẳng thấy chán, nói chuyện vu vơ cũng đủ khiến anh ấm áp biết chừng nào. Chuyện cũ, dường như anh đã quên mất rồi…
Em
Em không hiểu vì sao anh lại khiến em “đổ” nhanh đến vậy. Có thể kinh nghiệm tình trường của anh nhiều nên anh biết cách chiều người yêu, nhưng cũng có thể vết thương lòng của anh quá lớn, anh chỉ xem em như một người thay thế để lấp đầy chỗ trống… Em thường xuyên nghĩ về trường hợp thứ hai. Bởi nếu anh yêu em thật, sao anh cư xử tuyệt vời đến thế, không một chút lúng túng, không một chút ngại ngùng. Có phải anh đang diễn? Có phải anh thật sự yêu? Hay tận sâu trong lòng anh vẫn còn bóng hình người ấy?
Em không ghen, em cố cư xử khéo léo như anh, cố tỏ ra xứng đáng với anh, nhưng khó quá. Sự nghi ngờ trong em mỗi lúc một nhiều. Em không tin tình cảm anh dành cho, đôi khi em hay giận dỗi, hay buồn vớ vẩn, thậm chí chỉ một câu nói yêu thương từ anh cũng làm em khóc. Anh là mối tình đầu của em mà…
Anh
Lỗi của anh là đã khiến em yêu anh quá nhiều. Em hỏi anh có yêu em không? Có chứ! Nhưng em còn ngây thơ quá, em luôn mong muốn tình yêu thật hoàn mĩ, thật vĩnh hằng. Hai người yêu nhau, sống chết vì nhau, chung thủy tuyệt đối, cưới nhau, rồi sống trọn đời. “Giữa anh và em không nói trước được gì đâu” — Anh chỉ nói một câu thế thôi mà em bỏ đi ngay khi rạp vừa mới chiếu phim được mười lăm phút. Chẳng lẽ em phải bắt anh khẳng định rằng chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi và mãi mãi? Sự thật luôn là một điều gì đó hơi phũ phàng, còn những lời ngọt ngào thì thốt ra khi nào chẳng được…
Từ khi chúng ta yêu nhau, em xinh hơn, điệu đà hơn nhưng lại trở nên khép kín và phụ thuộc. Em không còn đi chơi với bạn thân vào cuối tuần, mà chỉ thích bên cạnh anh. Em tự cắt đứt mọi mối quan hệ xã giao quanh mình, vì em đã có anh. Em không thấy rằng anh đang nản và cần một cái gì đó tươi mới hơn. Anh yêu em, nhưng anh cũng biết chán khi em quá yếu đuối và dễ vỡ như thế. Nếu không có anh, em sẽ thế nào đây?
Em
Em đã khóc khi thấy facebook của cô ấy. Cô ấy viết những lời ngọt ngào dành cho anh quá nhiều, dù cả hai đã chia tay. Thậm chí cô ấy còn đề cập đến việc anh đã hỏi han và quan tâm đến cô ấy, và đề nghị quay lại. Anh không biết lúc đó em đã đau đến thế nào đâu… Em không thèm nghe máy khi anh gọi, không trả lời tin nhắn, invisible vĩnh viễn với anh, và như người dưng khi gặp mặt. Anh không hiểu chuyện gì xảy ra, vì em không nói. “Được rồi. Xem như đã thật sự kết thúc. Chẳng là gì của nhau nữa hết! Thế nhé. Đáng lẽ ra chỉ nên quen nhau vài ngày cho biết, chứ đừng kéo dài đến thế này làm gì”
Nhớ về những sự động viên, những cái nắm tay thật chặt, nhớ giọng nói ấm áp ngọt ngào… Em có nghĩ oan cho anh không? Anh để cho ta yêu nhau rồi lại phũ phàng với em như thế... 6 tháng yêu nhau, còn lại gì?
Anh
Chưa bao giờ giận nhau quá một ngày, vậy mà bây giờ đã chia tay rồi. Như một giấc mơ đẹp. Có thể em đã hiểu lầm điều gì đó. Thật khó để vượt qua. Trong thời gian này, anh hay nghĩ đến chuyện của tụi mình, ngay từ những ngày đầu yêu nhau, những buổi tối nhắn tin, những lần vừa dạo phố vừa cười khúc khích… Em đã yêu anh rất nhiều, em thiếu lòng tin, nhưng em lại hay im lặng, tại sao lại thế? Nếu em thẳng thắn nói ra, biết đâu mọi chuyện lại dễ dàng hơn?
Em hay làm phức tạp mọi chuyện và khó điều khiển cảm xúc. Anh hiểu điều đó. Nhưng nếu anh không yêu em thì tại sao lại có thể bên em nhiều đến thế, tại sao lại lắng nghe em, quan sát từng cử chỉ của em, luôn che chở, bảo vệ cho em, làm điểm tựa cho em, chẳng bao giờ khiến em phật lòng. Sao em không hiểu điều đó?
6 tháng của chúng ta có thể bằng 2 năm của những cặp đôi khác. Bởi chúng ta bên nhau quá nhiều… Làm sao anh quên được? Tất cả những kỉ niệm, suy nghĩ về cô ấy đã qua rồi. Em là hiện tại, là người anh thật sự muốn dành tình cảm lâu dài. Em có hiểu cho anh không?
Em
Em hơi ích kỉ. Đúng! Em cực đoan nữa. Đúng! Anh đã tìm cách liên lạc với em rất nhiều lần trong suốt một tháng, bằng một sự chân thành tuyệt đối. Em cảm nhận được. Nhưng em muốn anh phải thể hiện hơn nữa, hơn nữa…Khi anh sắp bỏ cuộc thì em mới bắt đầu lo sợ…
Và em kể, kể hết mọi bức xúc trong lòng bấy lâu nay. Về cô người yêu cũ của anh. Em vẫn ám ảnh chuyện đó vì em yêu anh, em đã là bạn anh trước đó và chứng kiến sự hạnh phúc giữa hai người. Em luôn lo sợ rằng anh còn liên lạc với cô ấy, còn yêu cô ấy. Đến khi thấy facebook cô ấy, em đã nổi giận và mất lòng tin với anh…
Anh chỉ nhìn em, sâu thẳm và đau đáu…Chính lúc ấy, em đã nhận ra, nhận ra rằng, trước giờ em yêu anh mà chỉ toàn nghi ngờ, giận dỗi, buồn và nghĩ xấu về anh, trong khi anh đã vì em biết bao nhiêu, lo cho em như thế nào, hiểu em cần gì, và chả bao giờ ràng buộc em cả…
Anh
Những ngày này, buổi sáng, anh sẽ ra đầu ngõ chở em đi học. Chúng ta học ở hai giảng đường khác nhau, nhưng thi thoảng vẫn nghĩ về nhau và tủm tỉm cười. Buổi chiều anh sẽ rước em về, có thể chúng ta sẽ ghé quán trà sữa nào đó, hoặc đi ăn, hay đơn giản là dạo phố. Tối đến nếu có online thì trò chuyện cùng nhau, còn không thì anh biết là em đã đi ngủ, nên nhắn một tin ngọt ngào.
Một năm đã trôi qua, cũng nhiều sóng gió xen lẫn hạnh phúc, nhưng anh tin rằng chuyện tình cảm của chúng ta sẽ còn lâu bền hơn nữa. Trải qua nhiều sóng gió, chúng ta đều biết cách yêu thương. Nghĩ cho nhau một chút, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều, em nhỉ?
Em
Không còn quấn quýt nhau như những ngày đầu, tim không còn đập mạnh và tâm hồn thôi thổn thức, nhưng em vẫn yêu anh. Em biết, đó là tình yêu thật sự. Chỉ có yêu thật sự thì ta mới luôn muốn ở bên nhau, hạnh phúc khi thấy nhau và có thể trò chuyện rất lâu mà không biết chán. Một năm trôi qua, với mọi gia vị cảm xúc, em biết trân trọng tình yêu chúng mình.
Cuối tuần này, hai đứa sẽ cùng nhau đi xem phim, ăn uống, và lại…đi dạo trên con đường cách đây một năm trước. Vài ngày kế tiếp nữa em sẽ đi chơi với hội bạn của mình và lên lịch học thêm anh văn. Em không còn phụ thuộc quá nhiều vào anh và chẳng thèm dòm vào màn hình điện thoại của anh khi có tin nhắn đâu nhé! Em của anh đã lớn hơn rất nhiều rồi.
Sưu tầm